Thứ Ba, 31 tháng 5, 2016

NỖI NHỚ VIÊN CHĂN

                Nhân chuyến thăm Viên Chăn  cuối xuân 2016.
Tôi đến thăm đất nước Triệu Voi
Điều tôi ấp ủ tự lâu rồi
Ngay từ thơ bé tôi từng hát
“Hoa đẹp Champa… bao tháng ngày…”

Chiều nay tôi đã đến nơi đây
Khải Hoàn Môn sừng sững vươn mây
Níu chân du khách dừng thưởng ngoạn
Xa xa là Thapluong sáng ngời.

Viên Chăn – thủ đô bình yên quá
Đường phố đông vui không hối hả
Không kẻ ăn xin, không dối lừa xa lạ
Ánh mắt người thân thiết chứa chan.

Đi trên đường cảm giác thật bình an
Đường phố sạch trơn không rác thải
Ý thức giao thông không cần bàn cãi
Nét văn minh lịch sự là đây.

Những ngôi chùa tôi đã đến thăm
Thapluong, Sisaket, Simay…
Du khách chỉ dâng hoa quả, nến
Chùa Simay buộc chỉ cổ tay.

Con gái Lào mặt đẹp như hoa
Cổ tay tròn lẳn, da ngọc ngà
Điệu múa Năm Vông say lòng khách
Khúc hát Apsara mê đắm lòng người.

Tạm biệt Viên Chăn chúng tôi về
Champa thơm ngát lưu luyến ghê
Vượt Trường Sơn chúng tôi về Hà Nội
Xao xuyến lòng nỗi nhớ… Viên Chăn.

                                    12. 3. 2016.

Thứ Hai, 16 tháng 5, 2016

ÔNG NỘI

Ông Nội tôi mất đã lâu rồi
Mà sao tim tôi vẫn bồi hồi
Mỗi khi nhớ về làng quê ấy
Thương ông cháy bỏng trong lòng tôi.

Đêm qua cháu nằm mơ gặp ông
Ông về hỏi “cháu có khoẻ không ?”
Tiệc làng mình năm nay vui lắm
Cháu thu xếp về “các em mong”.

Ông ơi cháu cũng muốn thăm quê
Để nghe kẽo kẹt tiếng võng hè
Để hồn mình lắng trong tiếng sáo
Nghe trẻ nô đùa đêm trăng thanh.

Cháu muốn chân trần đi ngoài hiên
Dẫm lên mặt gạch lát trên thềm
Múc từng gầu nước trong mát rượi
Đắm mình trong khung cảnh thần tiên.

Cháu muốn về quê làm bánh trôi
Mùa này hoa bưởi trắng vườn rồi
Tự tay cháu hái dăm chùm nhỏ
Hòa vào hương gạo nếp bánh trôi.

Cháu nhớ những ngày bé xíu xưa
Ông luôn hỏi cháu “học xong chưa ?
Cố mà chăm học ngoan đi cháu
Để sau này đỡ cực nghe chưa”

Bây giờ cuộc sống cháu ổn rồi
Cháu chỉ còn thương nhớ ông thôi
Ông đã đi xa ngàn vạn dặm
Mà sao cháu vẫn gặp ông hoài.

                        Hà Nội: 20.4.2016.

XIN ĐỪNG NGỘ CHỮ

                           Gửi cô giáo Lam – Tổ trưởng tổ ngữ văn trường Chuyên Hà Tĩnh

Giáo viên văn mà “ngộ” chữ mất rồi
Đất nước mình đẹp lắm cô giáo ơi
Làng xóm nông thôn được thay da đổi thịt
Các thành phố đông vui nhộn nhịp
Trẻ em đến trường được chăm sóc nâng niu.
Là giáo viên và tôi đã về hưu
Xin có vài lời xẻ chia cùng cô nhé:
Cô còn trẻ mà sao liều lĩnh thế
Đem bốn ngàn năm lịch sử của ông cha
Ví như là đứa trẻ chưa lên ba
“ Còn bú mớm” trời ơi cô hàm hồ quá mức ! !
Ai cũng biết Biển Đông đang bức xúc
Cá chết nhiều đau đớn lắm cô ơi .
Nhưng dù sao sự việc đã rồi
Phải tìm nguyên nhân để gọi tên chỉ mặt.
Là cô giáo – người dẫn đường đi tắt
Mà lòng cô dao động vậy sao ?
Cô giáo ơi lớp trẻ sẽ thế nào
Bước tới tương lai thiếu tinh thần dân tộc ?
Thầy bi quan, trò làm sao giỏi được
Lạc hướng rồi, dẫn các cháu về đâu ?
Cô giáo ơi, xin cô hãy tỉnh mau
Để dạy học sinh cho nên người cô nhé !

4.000 năm – bức tường thành thế kỉ
Mãi là niềm tự hào, chỗ dựa của Việt Nam.
                                   Hà Nội: 16.5.2016.