Thứ Sáu, 1 tháng 4, 2016

MỘT TRỜI NỖI NHỚ

LÀNG QUÊ VN XƯA (ảnh minh họa )

Tiệc làng tôi mở vào tháng 3 âm
Người xa quê nô nức về dự hội.
Tháng 3 này trong lòng tôi bối rối
Biết có về dự tiệc với quê không ?

Đâu mênh mang ngàu đỏ Sông Hồng ?
Làng Thọ Lão lại trắng màu hoa bưởi.
Cây phượng đầu làng như biết nói
 Đợi hè về hoa sẽ rực đỏ tươi.

Đầm sen quê  - linh hồn của đất trời
Hương thơm ngát cả mùa hè rực rỡ.
Lũ trẻ chúng tôi tắm đầm sen một thuở
Lá sen úp đầu – ô che nắng đùa nô.

Có những bữa mải chơi… đánh ô, đánh ốc
Ông răn nhiều...đe đánh đòn roi.
Chúng cháu ngoan, chịu khó học nữa rồi
Chăm chỉ lắm, không bao giờ xao nhãng.

Các em tôi chúng đều ngoan, hiền lắm
Chúng coi tôi như chị cả trong nhà
Tôi chỉ cần đưa mắt lướt qua
Là mọi việc cứ đâu vào đấy hết.

Giờ xa quê nhớ các em da diết
Tất cả đã già, tóc đã bạc hoa râm
Tình chị em vẫn chảy âm thầm
Sưởi lòng tôi những đêm đông giá rét.

Tháng 3 này gợi nỗi niềm da diết
Nhớ quê hương nơi tôi đã chào đời
Tôi lớn lên trong hơi ấm tình người
Trong tình quê – Cả một trời nỗi nhớ !
                               Hà Nội: 01.4.2016.
                                  Trần Thị Trinh.