Thứ Hai, 30 tháng 11, 2015

QUÊ MẸ YÊU THƯƠNG

  



  Tặng em gái thân yêu T.V.

Chị viết lên đây mấy vần thơ
Về làng Thọ Lão của ngày xưa
Đầm sen ao cá, dừa rợp bóng
Kẽo kẹt trưa hè tiếng võng đưa.

Em ạ, ngày xưa...em nhớ không
Đầu đình lộc vừng  hoa trổ bông
Đỏ rực tựa như chùm lửa cháy
Bây giờ nhớ lại thấy rưng rưng.

 Nhớ quá em ơi…nhớ quá chừng !
 Về mái nhà xưa đầy kỉ niệm
Nơi ấy có ông bà, cha mẹ
 Có chị em và cậu út cưng.

Em cười nhẹ nhàng thẽ thọt thưa:
“Chị ơi có nhớ những buổi trưa
Ba chị em mình ngồi chẻ lạt
Bên cầu đầm, sen ngát hương đưa”.

Thọ Lão quê mình những ngày xưa
Tiếng sáo diều vi vút  xa đưa
Cây đa, giếng nước, ngôi chùa nhỏ
Thấp thoáng hồn ai phiêu lãng mưa.


Thấm thoắt mấy chục năm đã qua
Ngày xưa thơ bé nay đã già
Em ơi chị nhớ quê mình quá
Nơi có ông bà, có mẹ cha.
                    Hà Nội đầu đông 2015.


Chủ Nhật, 29 tháng 11, 2015

THĂM NGHĨA TRANG TRƯỜNG SƠN


Vừa đặt chân lên thềm cao lộng gió
Chợt giật mình nghe tiếng gọi Tr. ơi.
Có lẽ nào trong nghĩa địa xa xôi
Bạn của tôi…vẫn chưa về quê được ?

Từ lúc đó tôi bước đi chuệch choạc
Đau thắt trong lòng, mắt đẫm lệ rơi.
Có ai chăng  trong số các bạn tôi
Học trường Thạnh Phú 40 năm về trước ?

Cố trấn tĩnh tuy lòng còn thổn thức
Tôi cùng chồng dâng kính cẩn hương hoa
Lên lễ đài những anh hùng liệt sĩ.
Tôi chợt thấy mắt chồng tôi đẫm lệ
Mặt thất thần lộ rõ vẻ đớn đau.
Trời Trường Sơn nắng đổ lửa trên đầu
Cầm nén nhang tôi thắp từng ngôi mộ.
Đi bên trái rồi đi về bên phải
Mắt dò tìm bóng dáng những người thân.
Các anh đâu trong bát ngát Trường Sơn ?
Các anh đâu trong chiều nay lộng gió ?
Chân mỏi quá không thể đi được nữa
Đành đứng nhìn, bất lực trước không gian !

Ôi Trường Sơn…mênh mang…mênh mang
Các bạn tôi – những Anh Hùng bất tử.
Tuổi trẻ các anh đã làm nên lịch sử
Tổ Quốc này mãi mãi nhớ công anh.

                      Đông Hà: 04.9.2011.

TÊN ANH - ĐỀN BẾN DƯỢC


Trời Củ Chi chợt mưa, chợt nắng
Đất Củ Chi anh dũng kiên cường
Em gặp anh…Hoang vắng buồn thương
Ngôi mộ nhỏ có tên anh, không họ…
Địa chỉ trống trơn…Anh tôi nằm đó
Mấy chục năm rồi…thương nhớ mênh mông
Mẹ già còng lưng mong  anh mòn mỏi
Mắt mờ dần…khuất bóng vẫn chờ anh.
Quê mình nghèo mái lá nhà tranh
Vẫn khắc khoải mong anh về với mẹ
Anh linh thiêng nhắc giùm em với nhé
Đến khi nào thuận tiện…đón đưa anh.
                      * * *
Bên mộ anh , em khóc rất chân thành
Em là dâu mà sao đau đớn thế ! !
Anh biết không…tất cả đều cụ thể
Chỉ mình anh, địa chỉ trống không ! !
Em ra về trong dạ cứ bâng khuâng
Vợ chồng em vào lễ Đền Bến Dược
Linh thiêng quá ! Uy nghiêm và bất diệt !
Em tự hào trong đó có tên anh.
                              Củ Chi ngày 18.7.2014

Những bài ca đi cùng năm tháng :
Lá Đỏ
Bài ca bên cánh võng
Trên Đỉnh Trường Sơn Ta Hát
Gặp Nhau Trên Đỉnh Trường Sơn
Bác Đang Cùng Chúng Cháu Hành Quân
                               


THĂM LẠI QUẢNG TRỊ ANH HÙNG

Bức ảnh " xung phong " của nghệ sĩ nhiếp ảnh Đoàn Công Tính

Cùng chồng thăm lại chiến trường xưa
Trên tàu thống nhất giữa mùa thu
Hà Nội nắng vàng như mật ngọt
Người  xe đi lại như giăng tơ.

Quảng Trị đây ư ?  mảnh đất này
Nắng mưa khắc nghiệt, đạn bom cày
Đau thương tang tóc bao người ngã
Giữ vững lá cờ Tổ Quốc bay.

Tôi trở về đây Quảng Trị ơi
Một phần máu thịt của chồng tôi
Hòa tan trong đất trên đồi vắng
Mùa  hè đỏ lửa năm 72.

Nghe lời Đảng gọi xếp bút nghiên
Tạm biệt quê hương, cha mẹ hiền
Và đàn em nhỏ còn thơ dại
Lên đường đánh giặc theo tổ tiên.

Hôm nay trở lại chiến trường xưa
Gặp lại ân nhân mà như mơ
“Nhan Biều” quê ấy “O Lành” ấy
Tay nắm chặt tay mắt lệ nhòa.

Bốn mươi năm chẵn đã trôi qua
Quá khứ chồng tôi là bài ca
Anh khẳng định mình trong cuộc chiến
Vô cùng  khốc liệt nhưng tráng ca.

Quảng Trị ơi. Thân thiết quá. Tạm xa !
Chúng tôi về với Hà Nội hào hoa
Trong tâm tưởng  nhớ về Quảng Trị
Quảng Trị anh hùng ! Ôi máu thịt của ta.

           Khách sạn Phú Quí, đêm 03.9.2011.

Thứ Bảy, 28 tháng 11, 2015

NGƯỜI THẦY CỦA DÂN

           

Một chiếc ba lô khoác trên vai
Ba sáu năm trời trụ lại đây
Cái Bầu ngày ấy hoang sơ lắm
Chỉ có gió rừng, sóng biển khơi.

Bao đêm thức trắng với núi rừng
Mình ở hay về cứ mông lung
Trái tim người lính ghìm anh lại
Sống chết là đây – Trận cuối cùng.

Anh lao vào việc lòng say sưa
Quên sớm, quên chiều, quên nắng mưa.
Mười hai lớp học anh kham hết
Dồn cả tình thương cho trẻ thơ.

Cuộc đời xoay chuyển thật bất ngờ
Dân đảo cần anh hơn trẻ thơ
Cái đói, cái nghèo đang hiện hữu
Quanh năm chỉ có sóng vỗ bờ.

Rừng vàng biển bạc là đây
Mà sao đói khổ đắng cay thế này.
Trái tim người lính dạn dày
Tình thương dân đảo vơi đầy sớm hôm.

Bao kiến thức ở trường đại học
Giúp gì anh xóa đói giảm nghèo
Bài thơ “Đầu súng trăng treo”
Giờ đây lỗi nhịp, mái chèo cong vênh.

Lời của Đảng trong anh mách bảo
Phải gần dân mới tạo thời cơ.
Rừng thiêng mở cửa đón chờ
Biển xanh vỗ sóng hát ru tháng ngày.

Tôi về Huyện Đảo hôm nay
Mà lòng khâm phục người thầy của dân
Xóa mù chữ, xóa luôn nghèo đói
Ba chiếc cầu vững chắc soi mình.
Cái Bầu vừa đẹp vừa xinh
Khu du lịch của tâm linh đón chào.
              Cái Bầu, Quảng Ninh: 25.3.2013.

THĂM ĐỊA ĐẠO VỊNH MỐC

   

 Nhân chuyến thăm Vĩnh Linh anh hùng.

Mười bẩy em bé ngoan
Sinh ra trong địa đạo
Trong bom rơi đạn pháo
Trong đói rét lầm than.

Ôi cuộc sống chứa chan
Biết bao điều kì diệu,
Về đây tôi mới hiểu
Lẽ sống một kiếp người.

Trong bom đạn tơi bời
Vẫn sinh tồn bất tử
Tình yêu thương chan chứa
Tình đồng chí, đồng bào.

Mỗi một mét đường hào
Thấm đẫm xương và máu.
Ôi trong cuộc chiến đấu
Sự sống vẫn hồi sinh.

“Hai mét” một gia đình
Vợ, chồng, con, cháu chắt
Quyết bám dân bám đất
Giữ mạch máu giao thông.

Tầng một là chủ công
Tầng hai nơi ăn ở.
Vũ khí được chuyên chở
Ra Cồn Cỏ anh hùng.

Tôi khâm phục vô cùng
Xin nghiêng mình bái phục.
Vịnh Mốc ơi thành thực
Tôi xúc động quá chừng.
     Vịnh Mốc, Vĩnh Linh 03.9.2011.

Thứ Bảy, 21 tháng 11, 2015

BIỂN QUẤT LÂM



Hôm nay thăm biển Quất Lâm
Nước biển đục lầm, bãi tắm rộng thênh.
Không gian vắng vẻ thanh bình
Du khách một mình đứng ngắm biển khơi.
Xa xa trên lớp sóng trời
Con thuyền độc mộc đang bơi giữa dòng.
Vì mùa du lịch vừa xong
Hotel đóng cửa nghỉ đông mất rồi.
Quất Lâm để lại trong tôi
Nhân hậu tình người, đón tiếp văn minh.
Ra về lòng tự nhủ mình
Sang năm gặp lại tâm tình biển khơi.

               Quất Lâm, Hải Hậu, Nam Định 18.9.2011.

Thứ Bảy, 14 tháng 11, 2015

VIẾT CHO ANH


Ba lăm năm có lẻ
Chúng mình sống bên nhau
Từ lúc tóc xanh màu
Nay bắt đầu điểm bạc.

Thời gian như dòng thác
Cuốn đi bao nỗi niềm
Những năm tháng triền miên
Mình cùng lo công việc.

Tình yêu ta thật tuyệt
Nâng bước hai vợ chồng.
Gian khổ coi như không
Sống bên nhau hạnh phúc.

Anh làm việc nghiêm túc
Sống mực thước đường hoàng
Cây cổ thụ đại ngàn
Tấm gương trong soi tỏ.

Đường xa ngựa mới rõ
Những bước đi dẻo dai
Vượt qua chặng đường dài
Đầy thông minh trí tuệ.

Người bạn đời tri kỉ
Cùng chia ngọt xẻ bùi
Cùng chịu những đắng cay
Cùng vượt qua ghềnh thác.

Anh dẫn đường chuẩn xác
Em thực hiện thông minh.
Mình có một gia đình
Thật bình yên hạnh phúc.
    Hà Nội - Giao thừa 2013.


Thứ Sáu, 13 tháng 11, 2015

CHUYỆN CHÚNG MÌNH

Chẳng ai ngờ mình lại lấy nhau
Hai đứa học cùng từ hồi lớp 6.
Anh điềm tĩnh còn em thì láu táu
Lớp học dưới hầm trong bom xé, đạn rơi.

Tuổi thanh xuân đã đến và trôi
Anh vào chiến trường Miền Nam đánh giặc
Em ở nhà với bao điều cay cực
Giấc mộng học đường mang vị chát mồ hôi…

Gặp lại anh một chiều Văn Lôi
Đạp xe qua rồi, hai đứa cùng ngoảnh lại.
Phút giây ấy sống trong em mãi mãi
Phải chăng là dấu hiệu của tình yêu ?

Ba năm sau cũng vào một buổi chiều
Sắc tím bằng lăng trải sân trường sư phạm
Nhà A7 với bao nhiêu bè bạn
Mình gặp nhau ấm tình cảm bạn bè.

Và thế rồi thư đến, thư đi
Những buổi gặp nhau chiều thứ 7
Nghiêm túc, đoan trang , ngỡ ngàng, run rẩy…
Nụ hôn đầu em giành trọn cho anh.

Thời gian trôi qua nhanh, qua nhanh
Những giờ học trên giảng đường kết thúc.
Cô giáo trẻ với niềm vui náo nức
Tạm biệt mái trường, xa bạn bè thân.

Tình yêu chúng mình đã được ba xuân
Tạm biệt anh em thấy lòng trống trải.
Về Quảng Ninh, tưởng xa anh mãi mãi
Bài toán cuộc đời em biết tính sao đây ?

Hợp hay tan âu cũng là số phận
Mọi lối rẽ cuộc đời đều tạo hóa mà ra.
Trời trung du từ tím chuyền sang ngà
Chứng kiến cuộc tình của hai người bạn trẻ.

                     Hà Nội chiều mưa 11.2009.

Thứ Năm, 12 tháng 11, 2015

CHIỀU VẠN BẢO


Đường Vạn Bảo chiều nay
Mưa cuối đông nhè nhẹ
Mẹ, ba và “cu bé”
Dạo bước chiều cuối năm.

Ôi mùa xuân đang sang
Và mùa đông trốn chạy
Lòng tôi buồn biết mấy
Vào giờ khắc cuối năm.

Bước qua tuổi năm lăm
Bao đổi thay kì diệu
Lúc buồn, vui lắng dịu
Như thuở còn trẻ thơ.

Đêm nằm mơ thấy cha
Chiều buồn khi nhớ mẹ
Lúc vui…người tri kỉ
Xa vắng thời ấu thơ…

Năm tháng đã đi qua
Kiếp người đầy đau khổ
Buồn vui và dang dở
Mỗi một ngày trôi qua.

Đường phía trước bao xa
Cát lầm và bụi bặm
Tìm đâu trong sâu thẳm
Một niềm vui hòa ca.

Con cái và nếp nhà
Niềm ấp ưu một thuở
Phải chăng là nguyên cớ
Làm tan nát lòng tôi ! !

Mưa Hà Nội cứ rơi
Trời cuối đông ảm đạm
Lòng tôi buồn thê thảm
Vào giờ khắc cuối năm !

Tiền bạc và tình thương
Đâu là nguồn cổ vũ
Sự hy sinh “cổ hủ”
Dại dột và “ngu si” !

Người ơi buồn làm chi
Cho đời thêm u ám
Ngẩng đầu nhìn trời sáng
Một năm mới đang về.

    Đường Vạn Bảo, Hà Nội 20.01.2010.

GẶP MẸ TRONG MƠ


Con đi bộ chiều nay
Nhìn thấy u đằng trước
Phải chăng Người dạo bước
Cùng con cháu vui vầy.

Mẹ ơi tính đến nay
Hai mươi năm có lẻ
Con không được chia xẻ
Với mẹ một điều gì.

Lầm lũi con bước đi
Trên đường đời cát bụi
Nặng lòng con nhớ mãi
Lời mẹ dặn cuối cùng.

Vất vả nhưng thủy chung
Vợ chồng con cố gắng
Không quản ngại mưa nắng
Vực gia đình mẹ ơi.

Nước mắt con đã rơi
Nhiều lần trong đêm tối
Gắng bước con chờ đợi
Ngày các em trưởng thành.

Thu đến rồi đông qua
Vợ chồng con thu xếp
Để các em có việc
Cho bằng bạn bằng bè.

Mẹ ơi kể làm chi
Cho lòng thêm tan nát.
Con như người chết khát
Giữa biển trời mênh mông.

Lời mẹ dặn sau cùng
Con đã làm được cả
Dẫu vô cùng vất vả
Và gian khổ mẹ ơi !

Lòng con đang chơi vơi
Về “nhân tình thế thái”
Về những điều vụng dại…
Ôi buồn biết bao nhiêu !

Dưới suối vàng mỗi chiều
Mẹ ơi mẹ có hiểu
Làm người con có hiếu
Như lời mẹ dặn sau:

“Cuộc đời là bể dâu
Chắc là con phải hiểu
Bên con cùng chữ hiếu
Có chồng con cùng đi.

Gánh vác và xẻ chia
Nắng mưa và khó nhọc
Chồng con cùng gắng sức
Còn lo gì con ơi.

Dưới suối vàng xa xôi
Thầy u thương con lắm
Dõi theo từng thời vận
Cuộc đời của cháu con.

Con sẽ được vuông tròn
Chồng, con và cháu chắt
Với những điều nhỏ nhặt
Đừng “nặng lòng” nghe con.”

Hai mươi bốn năm tròn
Tuy âm dương cách biệt
Nhưng thầy u đều biết
Những việc con đã làm.

Gia đình được vẻ vang
Với làng trên xóm dưới
Con ơi nghe mẹ nói
Đừng “dại khờ” nghe con.

Lời của mẹ sắt son
Nâng tâm hồn con dậy
Mẹ ơi mẹ luôn thấy
Con xứng đáng làm Người.

        Hà Nội 20. 01.2010.