Một chiếc ba lô khoác trên vai
Ba sáu năm trời trụ lại đây
Cái Bầu ngày ấy hoang sơ lắm
Chỉ có gió rừng, sóng biển khơi.
Bao đêm thức trắng với núi rừng
Mình ở hay về cứ mông lung
Trái tim người lính ghìm anh lại
Sống chết là đây – Trận cuối cùng.
Anh lao vào việc lòng say sưa
Quên sớm, quên chiều, quên nắng mưa.
Mười hai lớp học anh kham hết
Dồn cả tình thương cho trẻ thơ.
Cuộc đời xoay chuyển thật bất ngờ
Dân đảo cần anh hơn trẻ thơ
Cái đói, cái nghèo đang hiện hữu
Quanh năm chỉ có sóng vỗ bờ.
Rừng vàng biển bạc là đây
Mà sao đói khổ đắng cay thế này.
Trái tim người lính dạn dày
Tình thương dân đảo vơi đầy sớm hôm.
Bao kiến thức ở trường đại học
Giúp gì anh xóa đói giảm nghèo
Bài thơ “Đầu súng trăng treo”
Giờ đây lỗi nhịp, mái chèo cong vênh.
Lời của Đảng trong anh mách bảo
Phải gần dân mới tạo thời cơ.
Rừng thiêng mở cửa đón chờ
Biển xanh vỗ sóng hát ru tháng ngày.
Tôi về Huyện Đảo hôm nay
Mà lòng khâm phục người thầy của dân
Xóa mù chữ, xóa luôn nghèo đói
Ba chiếc cầu vững chắc soi mình.
Cái Bầu vừa đẹp vừa xinh
Khu du lịch của tâm linh đón chào.
Cái Bầu, Quảng Ninh: 25.3.2013.
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét